Lời Tình Tự Cùng Quê Hương
Chiều công viên
chợt mơ về viễn xứ
Ta nhớ người ray
rứt, Tháp Bà ơi!
Ngàn năm đứng dẫu
vật đổi sao dời,
Vẫn cổ kính trầm
ngâm như chứng tích
Một quá khứ huy
hoàng đầy oanh liệt
Dân tộc ngươi mất
trọn cả giang sơn.
Thần thoại xưa
ngươi ấp ủ trong hồn.
Tháp Bà ơi, chính
ngươi là lịch sử!
Bên bếp lửa hồn
mơ về quê cũ,
Ta nhớ người,
giòng sông Cái tươi xinh,
Lác đác tô vài
hải đảo hữu tình:
Chốn Bồng lai của
giai nhân tài tử.
Rừng dừa kia,
cành cong cong đầy ứ,
Trái no tròn,
ngọt lịm khách nhàn du.
Gió đưa về, ngươi
khẽ hát lời ru:
Dìu vào mộng cặp
tình nhân kiều diễm
Cầu Bóng ơi, suốt
đời ta lưu luyến.
Tựa mẹ hiền,
ngươi đã kể ta nghe
Bao cuộc tình mỗi
độ ánh trăng về,
Và những cuộc
vượt biên đầy bi thảm.
Ngươi nằm đó như
chứng nhân câm lặng:
Bao chuyến đi:
tình phụ tử nát tan;
Mẹ đưa con, lau
ngấn lệ dâng tràn;
Bế con thơ, vợ
tiễn chồng nức nở.
Xa các ngươi,
lòng ta luôn nhung nhớ.
Tháp Bà ơi, xin
gởi lại mẹ yêu
Dòng sông xanh,
nước tươi mát mĩ miều,
Xin nuôi dưỡng
dân tộc ta yêu dấu.
Cầu Bóng ơi, suốt
đời ta nung nấu
Ngày trở về trong
tái ngộ vui tươi,
Đề lại nghe giọng
hát tiếng ru hời:
Hết ly biệt, cùng
ngươi ôn chuyện cũ.
Hoa Kỳ (1984)
Quê người, đất lạ, nhớ về
Mẹ yêu Sao Biển tràn trề tình
thương,
Đã bao năm tháng phong sương,<
Chờ đoàn con cái tha phương quê
người
Về đây
mang lại tiếng cười,
Rộn ràng bên Mẹ, vui tươi xum
vầy.<
.....
Nhưng Mẹ ơi, từ ngày đen tối ấy,
Ngày đàn con phải cất bước ra
đi,
Cổng sắt kia cũng đã biết sân
si,
Rít lên tiếng đau thương muôn
hờn tủi.
Mẹ đứng đó, lặng nhìn đàn con
cái
Xếp hành trang
trong ngấn lệ dâng tràn,
Khấn nguyện thầm cho chúng mãi
yên hàn
Giữa cuộc đời gian truân đầy khổ
ải.
Thế là hết những buổi chiều thứ
Bảy,
Ngập tràn câu: Kính chào Mẹ,
Ave!
Để từ đây mỗi lúc bóng đêm về,
Mẹ nhớ đến đàn con xa lìa tổ.
Mẹ nhắn rằng: Này các con, hãy
nhớ
Dù ở đâu, tận mãi chốn trời tây,
Hay quê hương, đang kiếm sống
từng ngày,
Rằng: Các con vẫn là con của Mẹ.
Mẹ đứng đó, nguyện cùng Thiên
Chúa cả,
Giúp các con luôn giữ mãi tình
thân,
Giữa anh em của một Mẹ từ nhân,
Sống xứng đáng là con yêu Sao
Biển.
...
Tha hương, đất lạ, nhớ quê,
Chúng con một dạ quyết thề sắt
son:
Dù cho năm tháng mỏi mòn,
Anh em Sao Biển là con một nhà!
Hoa Kỳ 1988
Kính dâng Mẹ Sao Biển để nhớ ngày vĩnh biệt: 1 tháng 6 năm 1979
Lm. Nguyễn Quang Vinh (1961)
~~~~~~~~~
(1988 -
Metuchen)
Chúc cho vạn sự
bình yên.
Mừng cho ước vọng
đã nên thật rồi.
Xuân về tiếng hát
tiếng cười,
Bình minh ân sủng
sáng ngời nơi đây.
An cư, lạc nghiệp
vui vầy.
Cộng đồng phát
trin một ngày một lên.
Đồng lao ta quyết
thề nguyền:
Metuchen đó là
duyên của Trời!
Lữ khách kia từ
nơi xa chợt đến,
Một chiều đông
lạnh lẽo thấu tâm can.
Phố Bêlem đêm ấy
đã lên đèn,
Chật ních người
trở về quê yêu mến.
Quê yêu mến nhưng
sao nay lạ quá!
Không vồn vã lại
thiếu vắng bà con.
Quê yêu mến nhưng
sao nay lạ quá!:
Không một ai để ý
vợ chồng son.
”Này ông kia, ở
đây không còn chỗ,
Hãy ra ngoài đồng
vắng, chốn hang sâu,.
Nơi mục đồng hay
nương thân, trú ngụ
Giữ chiên lừa
trong bóng tối đêm thâu.”à
Maria đã hầu như
kiệt sức
Chỉ mong sao được
một phút nghỉ lưng
Để Hài nhi được
một chút giấc nồng
Trong dạ Mẹ trước
giờ vào thế giới.
Đêm khuya ấy,
trong hững hờ lạnh lẽo,
Con Chúa Trời,
Con Chúa cả càn khôn
Đã sinh ra trong
máng cỏ, chuồng rơm
Chỉ có chút hơi
bò, lừa sưởi ấm.
Nào người hỡi,
đến đây mà chiêm ngắm:
Cái nhiệm mầu của
Chúa đến trần gian
Cái nhiệm mầu của
Chúa cả muôn vàn,
Chịu mặc lấy thân
ta đầy yếu đuối.
Ba mươi năm sống
một đời đen tối
Bỏ ra đi chỉ để
sống lang thang
Mãi rao truyền lý
tưởng : Sống Yêu Thương
Để rồi chết đau
thương thập tự giá.
(Giáng sinh
1989/Metuchen, NJ)
11 giờ 40 tối ngày
21 tháng 1 năm 1989
(chị Nga - Đức
gọi)
Nửa đêm đang giấc
mơ màng
Bỗng nghe điện
thoại réo vang dài dài.
Giật mình tỉnh
dậy:
“Này ai
Bỗng dưng cắc cớ
phá rầy ban đêm?”
Giọng oanh thỏ
thẻ êm đềm:
“Xin cha chịu khó
viết thêm ít lời
Gọi là góp mặt
dông dài,
Cho tờ Kỷ Tị thêm
bài thêm trang!”
Thôi thì đành
phải xin vâng,
Nghe lời thì quý
hơn vàng, hơn hương.
Thật là cái nợ
văn chương,
Chạy đâu cho
thoát, hết đường trốn chui!
Vậy xin viết ít
lời vui.
Trước là chúc Tết
đầy mùi bánh chưng.
Hân hoan nhộn
nhịp tưng bừng.
Metuchen đó, xin
dừng lại đây.
Đất hiền người
đẹp, ai ơi.
Nhà nhà ngoan
đạo, Chúa Trời thưởng công.
Sau là xin chúc
cộng đồng,
Mỗi ngày một mạnh
từ trong ra ngoài.
Đến đây thì đã
mệt nhoài,
Ý thơ đã cạn cả
ngoài lẫn trong.
Cúi xin quý vị
rộng lòng,
Đọc thơ con cóc
xin đừng chê bai.
Lại một tân niên
đến nữa rồi
Cõi lòng nhung
nhớ mãi không thôi.
Ai nơi cố quận
mừng Xuân đến,
Kẻ tại quê người
xúc tuyết rơi.
Một nhánh mai
vàng cho đúng phép
Vài ly rượu nhạt
để quên đời.
Ngồi đây mà nhớ
ngày xưa ấy,
Biết đến bao giờ
Tết thật tươi?
(Canh Ngọ - 1990)
Nghe tin quý tử
“giáng” nhà ông
Tôi vội viết lên
giấy ít dòng:
May quá! ông bà
nay có “tí”!
Mừng thay! Phạm
Nguyễn được thêm “rồng”.
Cầu xin Chúa Cả
phù trì mạnh,
Nguyện ước gia
đình phát triển đông.
Chúc bé Hoàng
Đăng đầy sức khỏe,
Mẹ cha sớm được
đáp đền công.
Thân tặng Hiến -
Mến, 1993
Nguyễn tiên sinh
bao năm nguyện khấn
Phạm phu nhân sốt
sắng cầu xin
Hoàng thiên ghé
mắt thương tình
Đăng nhi quý tử
hạ sinh trong nhà.
Trại
tạm dung ủ ấp bao hy vọng
Trường
Việt Ngữ xẻ chia chút
tình ngườ
(GS 1990 – Palawan)
(Kỷ niệm 7 năm
Linh Mục - 11/22/1986)
Từ niên thiếu con
đã vào Chủng Viện
Xa gia đình, xa
mái ấm thân thương.
Lời kinh chiều
phảng phất khói trầm hương
Bao năm tháng
miệt mài đời tận hiến.
Rèn kinh sử luyện
tu đường thánh thiện.
Chí hăng say cho
lý tưởng Tin Mừng.
Con quyết tâm
theo đuổi hết con đường
Mặc sóng gió trần
ai con vẫn tiến.
Và Chúa ơi, ngày
ước mơ đã đến
Sau phần tư thế
kỷ mỏi mòn trông.
Ngài đã xức dầu
quý giá vô song.
Chắp hai tay con
nhận lời thánh hiến.
Và từ đó con trở
thành lúa miến:
Bánh nuôi ăn bao
kẻ lạc trên đường.
Ngài đặt con làm
tư tế vĩnh trường
Dâng của lễ hy
sinh trong thánh điện.
Tạ ơn Ngài đã dủ
tình thương đến
Tôi tớ này hèn
mọn giữa muôn dân
Xin nhận đây lời
ca ngợi tri ân,
Với tất cả tấm
chân thành cảm mến.
Ước đời con là
một lời kinh nguyện
Của nhân trần
dâng về chốn thiên nhan.
Con nguyện ước
được trung thành vĩnh viễn
Với trời cao và
với cả dương gian.
Xin cho con luôn
một đời thánh thiện
Để mai sau con
cũng được dự phần
Cùng với Ngài và
các bậc vương quân
Trong tiệc thánh
nơi thiên đình miên viễn.
18/11/1993
(Lm. Nguyễn Phú
An, Lm: 21/11/1992)
Một năm linh mục
qua nhanh:
Chúc cha một dạ
trung thành luôn luôn
Với lời nguyện
ước sắt son,
Với tình yêu Chúa
tâm hồn tràn lan.
Chúc cha mạnh
khỏe xác thân.
Chúc cha xa lộ an
toàn luôn luôn.
Làm dâu hai họ
vuông tròn.
Chúc cha Phú Túc
Bình An suốt đời.
Phú quý bởi tổ
tiên
Túc mãn do Chúa
Thiên
Bình tâm: lòng
nguyện ước
An cư: dạ khẩn
nguyền
Ngày Tử Đạo chúng
con đồng quyết
Nói lên câu tâm
huyết sắt son:
“Dù cho sông cạn
núi mòn
Đức Tin vững mạnh
trên muôn nẻo đường.”
Để tiếp tục noi
gương các Đấng
Đã hy sinh chính
mạng sống riêng,
Giương cao Thánh
Giá linh thiêng,
Quyết tâm theo
Chúa trung kiên vững bền.
Ngày Tử Đạo, cầu
xin các Đấng
Giúp chúng con
giữ vững cơ đồ
Máu thiêng đổ
xuống điểm tô
Chói loà rực rỡ
ngọn cờ Đức Tin.
Giáo Hội Việt
trung trinh một dạ
Kính thờ Thiên
Chúa cả trên trời.
Ước mong con Việt
nơi nơi
Quyết tâm theo
Chúa muôn đời không phai.
(Rockaway 1994)
Cha ông đó:
máu Tử Đạo muôn
đời tươi thắm mãi,
Cháu chắt đây:
lòng tin yêu vạn
kiếp sáng ngời luôn.
Từ niên thiếu con
đã từng nghe tiếng
Chúa mời con cất
bước tiến theo Ngài,
Làm nhân chứng
trong cuộc đời tận hiến
Gieo Tin Mừng cho
nhân thế trần ai.
Ngày tháng qua
con tưởng chừng đã mất
Chí hăng say cho
lý tưởng cao vời.
Sóng trần gian
làm hồn con chất ngất.
Đi giữa đời như
giữa Biển chơi vơi.
Bao đêm trường
trong ánh đèn hiu hắt,
Lặng ngắm mình
trên bức vách thô sơ,
Con thấy con
không bằng một hạt cát,
Và thấy mình quá
bé mọn ngu ngơ.
Con không dám,
Chúa ơi, đi trọn bước,
Dù tháng năm Chúa
vẫn đợi, vẫn chờ,
Dù bên tai văng
vẳng lời nguyện ước,
Dù nhân gian đang
lạc nẻo bơ vơ.
Giòng đời cứ thế
trôi qua.
Tình Ngài vẫn mãi
bao la thuở nào.
Lòng con cảm thấy
nao nao
Dập dồn tiếng
Chúa trên cao kêu mời.
Này đây con đến,
Chúa ơi,
“Xin vâng: một
tiếng, đời đời ghi ơn:
Ghi ơn Chúa đã
thương con,
Trao cho ấn dấu,
chia phần vinh quang.
Nguyện xin ban
xuống tràn lan
Trên tôi tớ Chúa
hồng ân dư đầy.
Để con luôn sống
từng ngày
Lời xưa đã nguyện
theo Ngài không nao.
6/10/1994
Ta về ... đây
trong tiếng hát lưng trời,
Ta về ... đây
trong ánh mắt vui tươi,
Ta về ... đây
tưng bừng ngày hội lớn,
Ta về ... đây rộn
rã tiếng reo cười.
Ta về ... họp mặt
liên tu sĩ
Để cùng nhau chia
sẻ thân tình
Cuộc đời tận hiến
trung trinh,
Vui trong tiếng
hát lời kinh êm đềm.
Ta về ... họp mặt
liên tu sĩ
Bỏ đàng sau ích
kỷ cá nhân
Vui trong huynh
muội ân cần,
Ta về .. ta thấy
càng gần nhau hơn.
Gần nhau trong
tiếng đờn, tiếng hát
Gần nhau trong
cao ngất lời kinh,
Gần nhau: Thánh
Lễ bình minh,
Gần nhau cơm tối:
gia đình anh em.
Uớc chi được một
năm một dịp,
Ta về ... đây cho
kịp ngày vui,
Cùng nhau tiếp
tục nối dài
Tình huynh đệ
muội, ai ơi nhớ về.
1994
(Khấn Dòng Nữ)
Từng bước đi lâng
lâng, này con đến
Trao cuộc đời,
trao cả tấm trinh nguyên
Cho Người Yêu vạn
đời con dâng hiến,
Xin đưa con vào
tiệc cưới thần tiên.
Thế trần sao hôm
nay rực rỡ quá?
Đấng tôi yêu đang
đến tựa đàng xa,
Đem theo cả thiên
đình đầy rộn rã,
Rước tân nương
trong áo gấm ngọc ngà.
Nến hai hàng lung
linh như cơn mộng.
Tiếng hát kia
trầm bổng với kiêu sa.
Cửa thiên đình
bổng dưng nay mở rộng,
Đón tân nương vào
cung điện ngân hà.
Giã biệt ngươi,
nhân gian vướng đầy bụi
Và cả ngươi, hồn
xuân ngát mộng mơ.
Ta ra đi theo
tiếng gọi đang chờ
Của Tình Yêu ngút
ngàn cao hơn núi.
Con phủ phục vui
nhận lời thánh hiến
Trái tim con xin
nguyện hiến cho Người,
Bỏ đàng sau những
ước mộng chơi vơi,
Trọn cuộc tình
cho Người con yêu mến.
Tạ ơn Người đã dủ
tình thương đến
Cánh hoa hèn nở
giữa chốn nhân gian.
Nguyện tín trung
trọn một lời thánh hiến
Để mai sau rạng
rỡ chốn thiên đàng.
Thân tặng các Nữ
Tu ngày thánh hiến
10/10/1994
Phần tư thế kỷ
bước theo Người (1968-1994)
Sướng khổ, buồn
vui giăng khắp nơi.
Trở ngại, chông
gai: không nhụt chí,
Cô đơn, lạnh lẽo:
vẫn vui tươi.
Cánh đồng bát
ngát: không nao núng,
Ngục tối âm u:
vẫn mỉm cười.
Kính chúc trung
trinh lời thánh hiến,
Thiên ân phù hộ
mãi muôn đời.
(Metuchen, NJ -
10/23/1994)
Thất niên hắc
ngục: tâm bất hoại
Tam hạ lưu đày:
chí vô ưu
Thân tặng Lm. Ph.
X. Nguyễn Kim Phú
Ta Đi Tìm Ta
Bao năm qua rồi, ta đi, ta đi tìm ta
Ta mãi đi tìm...
... ngay trong cơn mê, tận đáy linh hồn.
Ta không, không gặp được ta.
Bao năm qua rồi, ta đi, ta đi tìm ta
Ta mãi đi tìm...
... ngay trong đêm khuya,
... lạc lối giữa buổi sương mù.
Ta không, không gặp được ta.
Rồi Ngài đã đến, lay tỉnh ta ra cơn mê,
Rồi Ngài đã đến, ta tưởng như trong cơn mơ:
Và ta đã tìm được ta!
15/11/1993
Xin kính chúc quý
Cha và Tu sĩ
Một năm vui trong
ân sủng của Trời.
Và thân chúc quý
ông bà anh chị
Một mùa Xuân với
vạn tiếng cười tươi.
Cùng bạn trẻ một
mùa Xuân như ý
Sống hiên ngang
trước ngưỡng cửa cuộc đời.
Cũng thương chúc
các em lời thủ thỉ
Ngoan ngoãn luôn
và học giỏi không ngơi.
Nguyện phúc lộc
Chúa Xuân hằng ngự trị
Trong cõi lòng và
khắp cả nơi nơi.
Nguyện phúc lộc
Chúa Xuân hằng ngự trị
Khắp không gian
cho đến mãi muôn đời.
Xuân Ất Hợi 1995
(Viết thay cho
những người vợ còn ở lại)
Lại một năm không
có chàng ở cạnh
Thiếp một mình
tủi phận đón Xuân sang
Nhấp bên môi chén
rượu sầu cô quạnh,
Mặc ai vui trong
pháo Tết, rượu nồng.
Này chàng ơi, nụ
cười nay héo hắt
Vui với ai khi xa
cách dặm trường
Người tôi yêu bên
bờ xa hun hút
Uống hằng đêm
từng giọt nhớ, giọt thương?
Cánh mai kia chắc
như là héo hắt?
Lời chúc Xuân
chẳng mang chút đượm nồng.
Còn rượu kia, hẳn
không thấy mùi hương,
Tìm đâu ra được
mùa Xuân thơm ngát?
Tết năm nay,
thiếp cùng đàn con dại
Chúc cho chàng
tạm quên kiếp tha hương,
Dù bên kia có một
chút mù sương,
Vui với bạn chén
trà mừng năm mới.
Thư tuy ngắn
nhưng tình cao chất ngất.
Thiếp ngồi đây mà
hồn dạt nơi nao.
Ước mong sao
người bên kia luôn biết:
Tình yêu này vĩnh
viễn trọn cho nhau.
Chàng bảo trọng,
thiếp nay xin ngừng bút,
Giọt lệ thương
nhòa với nét mực xanh.
Nguyện năm tới
mùi hương thơm như mật:
Thiếp bên chàng
rộn rã đón mừng Xuân.
Thân tặng các bạn
đang sầu cảnh phân ly.
Đặc San Xuân Ất
Hợi Metuchen 1995
Một năm dài nữa
trôi qua,
Em không có mẹ,
có cha bên này.
Ba năm tỵ nạn lất
lây,
Tấm thân mòn mỏi
từng ngày đợi trông.
Tuổi xuân như thể
mùa đông.
Tìm đâu hơi ấm đỡ
cơn lạnh lùng?
Ngoài kia tiếng
pháo nổ đùng,
Giật mình mới
biết năm cùng đã qua.

Khóc to nhớ mẹ,
nhớ cha,
Nhớ quê hương cũ,
nhớ nhà khi xưa.
Ngoài kia trời đã
đổ mưa.
Mưa Xuân mà thấy
già nua trong hồn.
Lang thang khắp
trại cô đơn,
Tấm thân héo úa,
nỗi buồn ngất ngây.
Ai say, ai tỉnh,
mặc ai,
Mình em lẻ bóng,
tương lai mịt mù.
Tự do khoá chặt
trong tù,
Kẽm gai nhốt kín
tuổi thơ trong lồng.
Trời cao, bể rộng
mênh mông,
Chim kia có biết
ta trông từng giờ
Tình người mở cửa
đón chờ
Chim non lạc tổ
đến bờ yêu thương.
Ngoài kia Xuân
ngát đầy hương,
Lòng em là cả một
phương tủi sầu.
Mong anh, mong
chị hãy cầu
Cho cây non được
thấm màu xanh tươi.
Mong ai mở cửa
tình người,
Để Xuân luôn mãi
chói ngời trong em.
Thương nhớ các em
mồ côi trong các trại tỵ nạn
Xuân Ất Hợi 1995
Đặc San Xuân Ất
Hợi Metuchen
Giật mình đếm
nhẩm: sắp năm mươi!
Nghĩ lại đời ta:
chiếc bách trôi.
Sóng bủa tư bề:
chân vẫn đứng;
Mây quàng tám
hướng: miệng luôn cười.
Lên voi, xuống
chó: bao phen nhỉ?
Lội suối, trèo
non: mấy bận rồi?
Chắc hẳn thân này
trên bảo bọc.
Ơn thiêng ghi tạc
mãi muôn đời.
(Ngày 20 tháng 10
năm 1995)
(1986-1996)
Mười năm linh mục
đến nơi rồi,
Biết nói gì đây
cảm tạ Người?
Mấy bận đi hoang,
tay dẫn dắt,
Bao phen bỏ cuộc,
tiếng kêu mời.
Tháng năm kinh
sử, luôn dìu bước,
Giây phút ân
thiêng, khấng nhận lời.
Ước nguyện trung
thành trong tiếng gọi.
Tình yêu đáp trả
đến muôn đời.
(Oct 28, 1995
)
Hôm nay Sinh Nhật
của cha,
Cộng đoàn một dạ
thiết tha chúc mầng:
Hồng ân Chúa cả
trào dâng
Ban cho cha được
thiên ân dạt dào;
Sau là cám tạ
công lao
Chăm lo cuộc sống
tươi màu đức Tin.
Cha luôn một mực
hết tình,
Không nài gian
khó, một mình đảm đương:
Lễ tang, hôn
phối: đủ đường
Lại còn giáo lý
cho phường thiếu nhi.
Ngoài ra cha cũng
thích nghi,
Mở thêm lớp Việt
giúp cho mọi người
Không quên tiếng
mẹ đầu đời,
Không quên tổ
quốc sáng ngời trong tim.
Chúng con cũng
kính dâng thêm,
Lời chúc an mạnh
bình yên xác hồn.
Làm dâu hai họ
vuông tròn,
Chúc cha xa lộ
hằng luôn an toàn.
(Ngày 1 tháng 10
năm 1995)
Football lúc sống
một cây ghi.
Khi chết mắt còn
hé tí ti.
Diêm vương quát
hỏi: xem gì thế?
Ti Vi!
Mê Football
Football Chúa
Nhật đánh ào ào
Về sáng nằm mơ
lộn xuống ao.
Vợ quay sang hỏi:
làm chi thế?
Thớt-đao!
(Touch down)
Đánh Football
Sống giữa dương
gian đánh football.
Thác về âm phủ
ngẩn ngơ hồn.
Diêm vương phán
hỏi: quên gì thế?
Phôn!
Nhớ Football
Về đến Việt Nam
được mấy hôm,
Chạy lên bưu điện
mướn cái phôn.
Vợ bên này hỏi:
kêu chi vậy?
Football!
Ghiền bia
Sống thì chân nọ
đá chân kia.
Chết đến hai tay
lạy tía lia.
Diêm vương quát
hỏi: xin gì thế?
Bia!
(QV, 1995)
Nợ con bài
Sống thì chuyên
lái xuống AC (Atlantic City)
Khi chết thì
không chịu bước đi.
Diêm vương phán
hỏi: chờ ai thế?
Xì!
Bị chú: Yết hậu là thể
thơ 4 câu, mỗi câu 5 chữ (ngũ ngôn) hoặc 7 chữ ( thất ngôn). Riêng câu thứ 4 lại
chỉ rút gọn một hoặc hai chữ nhưng cực kỳ
hàm
súc. Thông thường, thơ Yết hậu thiên về vui nhộn, đùa tếu, trào phúng một cách
thông minh, tài hoa.
Sống ở dương-gian đánh chén nhè
Thác về âm-phủ cắp kè-kè
Diêm-vương phán hỏi mang gì đó,
Be!
(Phạm Đan Phượng?)
(QV, 1995)
Quỳnh Vang
12/23/1995
(Thân tặng hai
bạn Long - Ngọc Anh)
Nghe tin bạn sắp
xuôi nam,
Vài lời nhắn gởi
để làm hành trang.
Cuộc đời có tụ,
có tan,
Chỉ mong tình
nghĩa nồng nàn không phai.
Rồng kia chưa mỏi
cánh bay,
Chim kia gần tổ
tháng ngày ấm êm.
Chúc cho gia sự
bình yên,
Công danh sớm
đạt, Chúa Thiên hộ phù.
Lm. Nguyễn Quang
Vinh
Ngày lễ Giáng
Sinh 1995
Nghe tin bạn quý
xuống phương nam,
Nặng trĩu buồn
giăng, dạ ngổn ngang.
Tình nghĩa tri
giao trong chốc lát,
Tâm đầu ý hiệp
thật mau tan.
Cây xanh, lá đẹp
sao ruồng rẫy?
Nắng gắt, đồng
khô lại buộc ràng?
Ước nguyện mai
sau, duyên nếu có
Chén trà tái ngộ
suốt canh tàn!
26/12/1995
Được đứa con đầu
chạy ríu chân,
Thương thay cho
các đấng phu quân.
Nấu cơm thì nấu,
nồi đừng cháy!
Ru bé thì ru, cổ
chớ khan!
Bao thú phong lưu
xin giã biệt,
Một bầu thê tử
khá ân cần.
Mai sau khôn lớn,
con đền đáp:
Hạnh phúc làm cha
gấp bội phần!
12/27/1995
Đoàn tiên sinh
bao năm nguyện khấn
Nguyễn phu nhân
sốt sắng cầu xin.
Đăng đàn khấn
Chúa thương tình:
Khoa nhi quý tử
hạ sinh trong nhà!
Tặng bé Đăng Khoa
Người đi một nửa
hồn tôi mất,
Một nửa hồn kia
đón kẻ về,
Lại thêm một chút
mừng trong mắt:
Hai vị tân khoa
... đứng chỉnh tề!
Chúc người vạn
dặm đi thanh thoát.
Mừng kẻ hồi hương
bớt nhớ nhung.
Mai sau gặp lại,
vang câu hát
Vui sao cho xiết:
hội tương phùng!
(Tiễn Hải Đăng đi
California, mừng Sr. Cúc về từ Phi, hai Sr. Dung và Thủy ra trường)
3/28/1996
Nến trắng, hương
tình toả ngất ngây,
Nay con trao Chúa
trọn tháng ngày
Tôi tớ đơn hèn:
xin khấng nhận
Tấm lòng trinh
vẹn hiến dâng Người.
Giã biệt mẹ cha,
giã biệt đời,
Con đi, đáp lại
tiếng kêu mời
Của Người Yêu đó
ngàn đời vẫn
Ấp ủ con trong
mộng trùng khơi.
Chúc ai đi mãi
trong màu trắng:
Màu trắng trinh
nguyên dệt chút hồng,
Chút hồng ân ái
trong cơn nắng,
Cơn nắng Tình
Yêu: ngập cõi lòng.
Thương tặng cô bé
Cù Lao “sắc” Hồ Thanh Tịnh, OP,
nhân ngày Tận
Hiến (Aug 3, 1996)
(Tặ
ng xơ Vân
ngày khấn trọn
(Lễ
Mẹ Lên Trời 1997)
...
Kể từ dạo lên đường
Bỏ gia đình thân thương
Đi tìm Người yêu dấu.
Bao đêm trường nung nấu
Trong tiếng hát, lời kinh
Quyết giao trọn ân tình
Cho Người yêu muôn thuở.
Cửa thiên đình rộng mở,
Đón tân nương bước vào,
Ngợp áng sáng trời cao.
Giờ tân hôn đã điểm
Tạ ơn Ngài thương đến
Hoa nở chốn nhân gian.
Đời con nguyện hiến dâng
Xin nhận lời vĩnh thệ.
Không ai lận đận
như tôi:
Bốn tám tuổi đời,
mới được ra riêng.
Đêm thì ngủ được
bình yên;
Ngáy to không sợ
bị khiêng ra đường.
Bạn cùng chén đĩa
thân thương;
Nồi, niêu, soong,
chảo là phường tri âm.
Cơm canh: cô độc
âm thầm;
Tự biên, tự diễn:
một mâm, một thầy.
Ra vào bốn bức
tường vây;
Soi gương nói
chuyện râu mày cho vui.
(Quỳnh Vang độc
cô cư sĩ, 8/15/1997)
Chiều nay rộng mở
cánh chim ngàn,
Tiễn bạn ra đi
giữa nắng tan.
Ruột thịt tìm về:
bao ấm áp;
Bạn bè để lại:
chút bâng khuâng.
Bao năm cách
biệt, tình nồng thắm;
Một phút tương
phùng, nghĩa chứa chan.
Ước nguyện sau
này duyên hội ngộ:
Cùng nhau tiếp
tục chuyện dở dang.
Tiễn bạn Nguyễn
Chí Linh lên đường vân du Hoa Kỳ
17 tháng 8 năm
1997
Ngày mẹ cha đón
mừng kim khánh
Con cái đây xin
kính dâng lời:
Nguyện xin Chúa
Cả trên tri
Ban cho phụ mẫu
sống đời an vui.
Kể từ thuở nên
đôi nên lứa,
Đã cùng nhau khấn
hứa trọn đời:
Nhất tâm giữ trọn
một lời,
Yêu thương tóc
bạc da mồi không phai.
Niềm hạnh phúc
tưởng dài vô tận,
Cảnh gia đình đầm
ấm yên vui,
Ngờ đâu ly biệt
đến rồi:
Chồng Nam
, vợ Bắc bùi ngùi nhớ thương.
Người ở lại dầm
sương dãi nắng,
Tháng ngày dài cố
gắng nuôi con,
Trung trinh giữ
trọn lòng son,
Chờ ngày đoàn tụ
vuông tròn phu thê.
Kẻ ra đi trăm bề
khốn khổ
Xa quê hương, xa
vợ, xa con,
Ngày đêm mong đợi
mỏi mòn,
Khấn xin chồng
vợ, cha con trùng phùng.
Thánh ý Chúa muôn
trùng cám đội,
Đã thương tình
giải mối chia ly.
Từ nay hết nỗi
sầu bi,
Vợ con đoàn tụ:
khác chi thiên đàng!
Có biết đâu thế
gian lắm nỗi
Khổ đau dầy, ngập
lối đường đi:
Gian nan đây có
ai bì,
Mấy năm làm đá
cu-li cho người.
Cảnh gia sự không
ngơi túng bấn,
Nợ nần kia: ra
thẩn vào thơ.
Đêm ngày suy nghĩ
vẫn vơ,
Mong sao con cái
được nhờ tấm thân.
Năm bảy lăm, đất
bằng dậy sóng.
Cuộc cờ kia ai
bỗng xoay chiều?
Nhục nhằn, khốn
nạn trăm điều,
Gia phong đảo lộn
như diều đứt dây!
Suốt mấy năm,
trời mây vần vũ,
Xoáy vào tim, bao
phủ lên đầu:
Màu xanh hy vọng
bạc mầu,
Bao nhiêu ước
nguyện như vào lửa thiêu.
Bước xuống
thuyền, mỗi chiều ra lộng,
Suốt đêm dài,
biển rộng mênh mông,
Phú cho trời đất
bao dung,
Được thì cám đội,
bằng không cũng đành!
Hiền mẫu kia ngồi
canh dưới bến,
Đợi cha con về
đến bình yên.
Vài con cá nục
đưa lên:
Hôm nay con cái
rau dền khỏi ăn.
Cũng có ngày, cơm
chan mắm mặn,
Cũng có ngày rau
đắng thay cơm.
Mẹ cha gạt lệ
từng cơn:
Nhìn đàn con cái
lên giường chưa no.
Đêm sắp tàn, nhỏ
to bàn chuyện,
Làm sao cho ước
nguyện được thành:
Giữ con ở lại
không đành,
Đi thì tiền bạc đ
dành có đâu?
Nhìn tuổi xanh
dãi dầu sương gió,
Đấng sinh thành
chịu khó nài xin,
Rằng cho con được
có tên,
Làm phu nấu nướng
trên thuyền người ta.
Những ước mong
con đà có dịp
Xây tương lai,
cho kịp bạn bè.
Dẫu cho ngàn dặm
sơn khê
Nỗi lòng cha mẹ
không hề so đo.
Từng đứa đi: buồn
lo khôn tả,
Giọt lệ rơi, lả
chả khóc con.
Đêm ngày nhìn
núi, nhìn non,
Mong sao con được
vuông tròn đến nơi.
Trẻ ra đi xa xôi
cách trở,
Để thân già vò võ
năm canh.
Nguyện cầu con
được yên hàn,
Một mai lại sớm
quây quần bên ta.
Rồi lại phải bôn
ba vượt Biển
Bỏ lại con đ đến
cùng con:
Khổ này, hỡi núi
cùng non,
Phận làm cha mẹ
vuông tròn phiá nao?
Đời viễn xứ làm
sao yên phận?
Kiếp sống này lận
đận không ngơi.
Thân thì ở tận
một nơi,
Hồn thì gởi lại
bên trời quê hương.
Giữa chợ người
tha phương cầu thực,
Tưởng rằng nay cơ
cực đã qua,
Nào hay ở xứ xa
hoa,
Như câm, què,
điếc: kiếp già tha hương.
Ngơ ngác như mù
sương lạc lối,
Mấy năm qua lặn
lội bắc nam,
Thân như cái kén
ra tằm,
Tìm không được
một chỗ nằm ngay lưng!
Thêm một nỗi, đau
chừng như cắt,
Thương hai con
gởi xác giữa vời.
Tuổi xuân như đoá
hoa tươi.
Mà sao đành đoạn,
ông trời thấu chăng?
Đành nhẫn nhục,
lên đàng quay lại,
Trở về nơi xa
ngái quê nhà,
Chỉ mong yên
dưỡng tuổi già,
Vườn rau, chiếc
võng: chính là quê hương!
Chúng con đơn mọn
Thân dọn thư này,
Nguyện Chúa cao
dày,
Thương hai cha
mẹ.
Sống đời vui vẻ,
Sức khỏe tràn lan
Ban bố muôn vàn
Hồng ân dào dạt.
Cuộc đời tươi
mát.
Vang hát mọi
ngày.
Con cháu hôm
nay,
Giải bày mọi lẽ
Xin cha, xin mẹ,
Nhận lễ vật nầy,
Con cái sum vầy
Hôm nay dâng
tiến,
Tỏ lòng kính mến,
Ước nguyện sống
lâu
Cùng bước bên
nhau
Tình sâu nghĩa
nặng.
Riêng đoàn con
gắng
Gương sáng thương
nhau,
Huynh đệ dạt dào
Bền lâu mãi mãi.
Ít lời bày giải
Không ngại cười
chê
Nước mắt dầm dề
Lời quê sướt
mướt.
Sau cùng nguyện
ước
Còn nước, còn non
Còn tấm lòng son.
Đoàn con cúi lạy.
Hoa Kỳ ngày 16
tháng 1 năm 1997
Năm mươi năm chẵn
kết nên đôi,
Sướng khổ, buồn
vui ngập một đời.
Cách biệt bao
lần: luôn trọn ước,
Bôn ba mấy bận:
nỏ sai lời.
Cô đơn viễn xứ:
tình luôn mặn,
Vất vả quê nhà:
dạ chẳng vơi.
Giai lão bách
niên xin kính chúc,
Chúa Trời ban
phúc tựa trùng khơi.
Xuân 1998
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~