Nhớ Mẹ Sao Biển
Quê người, đất lạ, nhớ về
Mẹ yêu Sao Biển tràn trề tình
thương,
Đã bao năm tháng phong sương,
Chờ đoàn con cái tha phương quê
người
Về đây
mang lại tiếng cười,
Rộn ràng bên Mẹ, vui tươi xum
vầy.
.....
Nhưng Mẹ ơi, từ ngày đen tối ấy,
Ngày đàn con phải cất bước ra
đi,
Cổng sắt kia cũng đã biết sân
si,
Rít lên tiếng đau thương muôn
hờn tủi.
Mẹ đứng đó, lặng nhìn đàn con
cái
Xếp hành trang
trong ngấn lệ dâng tràn,
Khấn nguyện thầm cho chúng mãi
yên hàn
Giữa cuộc đời gian truân đầy khổ
ải.
Thế là hết những buổi chiều thứ
Bảy,
Ngập tràn câu: Kính chào Mẹ,
Ave!
Để từ đây mỗi lúc bóng đêm về,
Mẹ nhớ đến đàn con xa lìa tổ.
Mẹ nhắn rằng: Này các con, hãy
nhớ
Dù ở đâu, tận mãi chốn trời tây,
Hay quê hương, đang kiếm sống
từng ngày,
Rằng: Các con vẫn là con của Mẹ.
Mẹ đứng đó, nguyện cùng Thiên
Chúa cả,
Giúp các con luôn giữ mãi tình
thân,
Giữa anh em của một Mẹ từ nhân,
Sống xứng đáng là con yêu Sao
Biển.
...
Tha hương, đất lạ, nhớ quê,
Chúng con một dạ quyết thề sắt
son:
Dù cho năm tháng mỏi mòn,
Anh em Sao Biển là con một nhà!
Hoa Kỳ 1988
Kính dâng Mẹ Sao Biển để nhớ ngày vĩnh biệt: 1 tháng 6 năm 1979
Lm. Nguyễn Quang Vinh (1961)