Đời tỵ nạn
Có rất nhiều chuyện kể về đời tỵ nạn. Sách vở về đề tài nầy cũng đã quá đủ. Tôi chỉ đơn cử một chi tiết độc đáo trong lịch sử tỵ nạn của người Việt sau 1975.
Tại Phi Luật Tân, người tỵ nạn Việt Nam được sắp xếp hồ sơ theo con số người trong thuyền và nơi cập bến và được gọi là nhóm. Tôi thuộc "group 14 Manila": 14 người trên chiếc thuyền từ Nha Trang và được tàu cá kéo về cập bến tại hải cảng Manila, thủ đô của Phi Luật Tân, vào ngày 18 tháng 6 năm 1983 (sau 5 ngày trên Thái Bình Dương). Tại đây tôi gặp anh Võ Thành Tứ, chủng sinh Long Xuyên, thuộc "Nhóm 17 Tàu Ngầm" (Group 17 Submarine).
Chuyện là khi ở trên biển, trời đã về chiều, họ thấy một chiếc tàu thật to đàng xa. Tài công liền quay lái về hướng đó. Thế là cả tàu cả ghe đều tăng tốc để cho kịp vớt số người trên vì nghe tin bão sắp đến. Bỗng nhiên, từ dưới mặt biển nổi lên một con cá voi khổng lồ ... Tài công vội quay mũi ghe lại và dọt lẹ! 5 phút sau, quay lại xem thì hóa ra là một chiếc tàu ngầm. Thở phào, họ dừng ghe lại và cuối cùng thì 17 người được vào tàu ngầm. Vị thuyền trưởng nói với họ là
qua kính quan sát, họ đã thấy chiếc ghe và đã điện đàm với chiếc tàu lớn (cũng là của Hoa Kỳ) để xin vớt số người tỵ nạn đó. Đúng là hi hữu vì chưa có ai gặp cảnh nầy cả!
(BC: Hi: hiếm thấy, hiếm có - Vật dĩ hi vi quý: vật hiếm thì quý!
You pay the rent!
Năm 2011, về làm cha xứ St. Vincent de Paul,
Bayonne, NJ. Bão Irene đổ vào New Jersey tối 27/8/2011. Đây là cơn bão tốn kém thứ 7 trong lịch sử Hurricane Mỹ: 13 tỉ
rưỡi đôla. Vì đã biết trong nhà thờ
có một chỗ dột lớn, cuối nhà thờ ngay phía trên tượng thánh Giuđa (Saint Jude),
bổn mạng phù trợ các trường hợp tuyệt vọng, nên sau thánh lễ chiều thứ Bảy, tôi
đến trước tượng thánh nhân và trịnh trọng "phán":
- Này, con là cha xứ ở đây. Nếu tối nay trên đầu ngài bị dột nặng thì ngày
mai sẽ ... khiêng ngài vào phòng thánh! You pay the rent! Phải trả tiền
trọ hàng tháng chứ!
Giữa đêm, khi cơn bão con đang mạnh, tôi cũng phải gồng mình ra nhà thờ
để xem ra sao. Kỳ lạ thay! Có 6, 7 chỗ dột nhẹ nhưng phía trên tượng thánh Giuda,
tuyệt khô ráo! Tôi đến cảm ơn thánh nhân đã nghe lời tôi xin. Nhưng cũng quên
không "đá giò lái" một câu:
- Ngài khôn thật! Không dám cho dột trên đầu mà lại cho dột nhẹ mấy chỗ khác!
Không sao! Sẽ không khiêng đi đâu hết! Amen.
Thánh Têrêsa bị "mắng dốn"!
Ngày 18/10/1997 tôi từ
Paris đi Lisieux là thành phố của thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, mà tôi gọi là 'Chị
Mười'. Sau khi thăm viếng những nơi đáng thăm của chị, tôi về lại Paris trên
chuyến xe lửa. Sau đó tôi bắt xe lửa hầm để về nhà các cha hội Thừa Sai Paris
(Missions Etrangères de Paris, MEP). Vì là chiều thứ Sáu nên các toa xe chật
ních người. Tôi cũng đã cảnh giác để cái ví trong túi quần dưới gói thuốc lá. Xe
sắp chuyển bánh, bỗng có 2 người gốc Ả-rập chui vào rồi lại chui ra, vừa kịp
không bị cửa toa kẹp lại. Tôi bỗng đưa tay vào túi thì ôi thôi, cái ví không
cánh mà bay, gói thuốc là vẫn còn trong túi. Thì ra, khi họ lách vào, tôi bị đẩy
hơi mạnh nên phải dùng hai tay để giữ lấy xà ngang trên đầu. Đó là giây phút "định
mệnh!".
Về nhà nghĩ lại, tôi đem hình chị Mười ra và trách:
- Chị Mười ơi, đi thăm chị cả ngày mà chị trả công như vầy hả????
Ai cần hơn ai?
Tại St. Vincent, trước lễ Giáng Sinh người ta đem các thực phẩm để trong tiền sảnh nhà thờ rồi sẽ được đem vào trong phòng thánh cất tạm. Có người trong ban tiếp tân (usher) nói với tôi:
- Thưa cha, nên đem các bị thực phẩm vào phòng thánh ngay, kẻo có người vào lấy trộm.
Một cách điềm đạm và không suy nghĩ, tôi trả lời:
- Nếu có ai lấy thì điều đó có nghĩa là họ đang cần thức ăn.
Ai cần hơn ai? Để cho kẻ đói chết vì đói trong khi vẫn giữ khư khư thức ăn cho những người chưa đến nỗi
...
-
Khi không làm được việc gì thì Chúa sẽ gởi người đến giúp
Tôi học biết cũng khá nhiều việc ... và học cũng khá ... Ngay cả chuyện sửa máy vi tính tôi cũng
làm được. Tôi còn ra chợ trời mua đồ về lắp hẳn một cái máy vi tính để bàn (desktop computer)
dù chưa bao giờ đi học một lớp computer nào. Năm 1984, khi mới qua Mỹ tôi đã biết
lấy loa computer ráp vào điện thoại nhà làm thành một cái loa ngoài (speaker
phone). Lúc đó điện
thoại nhà chưa có cái này. Mấy năm sau mới có loa nhờ cắm vào điện để có điện
thoại mẹ bồng con (remote handheld phone).
Vậy mà khi mở nắp xe hơi ra là tôi
mù tịt! Chỉ biết đi tìm người sửa giúp.
Còn chuyện khai thuế: 30 năm ở bên Mỹ, khi cầm tờ giấy khai thuế, tôi có cảm tưởng như lạc vào một khu rừng âm u, không có lối ra! Dù ngày xưa mình cũng thuộc loại giỏi toán trong lớp.
Bây giờ đang ở VN mà hàng năm, vẫn phải nhờ người "ở bển" khai giùm.
Tôi nghiệm ra rằng: Chúa muốn cho tôi sống khiêm nhường, không phải cái gì cũng làm được, dù là dân thợ độ lâu năm. Và luôn biết ơn Chúa đã lo liệu ... kiếm người giúp
cho kẻ khù khờ!
Anh dại lắm: vì một ông cha mà mất linh hồn! ...
Ngày 1/6/1979, vùng đất TCV Sao Biển, Thanh Hải, Nha Trang bị trưng thu vì lý
do ... quốc phòng (chiến tranh Việt - Trung). Cha giáo Phạm Ngọc Phi, thầy Võ
Cao Phong và tôi được sai lên GX Chợ Mới làm mục vụ "in aeternum" (không biết
khi nào thì mãn).
Có lần, uống cà phê tại một quán gần nhà thờ, tôi gặp một thanh niên giáo dân.
Nghe chuyện thì biết là anh bỏ đi nhà thờ từ thời cha già Phượng, trước
1975, vì giận cha. Tôi tỉnh bơ nói với ảnh:
- Anh dại lắm!
- Sao dậy? Ổng làm em bực mình vì la em ngoài nhà thờ trước mặt nhiều
người mà...
- Anh dại lắm: vì một ông cha mà mất linh hồn!
Nghe mấy câu trách, hình như có hơi thấm vào lòng. Mấy tuần sau thấy ảnh đi
lễ. Tạ ơn Chúa.
-
Xin cho ý Chúa như lòng con mong muốn
Một ngày tháng 7 năm 2013, tôi bị chuột rút.
Đo lượng đường trong máu: 140.
Bèn xin Chúa cho 140-150 là chấp nhận được.
Tôi lý luận với Chúa: Máu giống như xăng xe hơi: regular, plus, super ...
Có xe dùng xăng super, có xe dùng xăng regular, ... tùy theo loại xe, cũ, mới,
...
Một tuần sau đó (22/7), tôi hỏi bác sĩ. Bác sĩ trả lời: từ 140 đến 150: chấp nhận được!
Cám ơn Chúa!
-
Linh mục kẹt cứng giữa Giám mục và giáo dân
Năm 2006 từ nhà của bác sĩ Hòa và phu nhân là Thúy tại Montpellier, Pháp, lên Paris dự cuộc "HN Về Nguồn" tri ân các ân sư người Pháp còn sống cũng như đã qua đời, một lòng tận tụy trong sứ mạng truyền giáo tại Việt Nam cũng như giáo dục các linh mục tương lai.
Tôi ngồi ở giữa Đức Cha Linh và Khang. Cả hai đều có tấm thân khá lớn.
Mọi người im lặng thả hồn theo suy tư của mình. Bác Hòa tài xế quay xuống hỏi:
- Sao, mọi người thoải mái chứ?
Tôi thở dài:
- Linh mục kẹt ở giữa Giám mục và giáo dân: không chết vì nghẹt thở là may lắm rồi!!!
-
Truyện tai nạn
- Bom: Khoảng 1953, bữa nọ máy bay Pháp oanh tạc làng tôi. Mẹ tôi đi vắng.
Tôi khóc lóc, đi tìm mẹ, lang thang đi lên phía đồng làng, bất chợt có một người
từ trong bụi tre nhảy ra, ôm tôi và nhảy lại vào bụi. Sau đó thì máy bay xả bom
xuống. Khi mọi sự yên tĩnh, ai cũng thấy là cây dừa trước nhà tôi bị mẻ mất một
miếng to bằng cái mâm. Không ai chết cả!!
- Bom: con rắn trong hố. Cũng thời gian đó, mỗi khi nghe tiếng máy bay từ xa là
cả làng ai nấy chạy ra hố trốn bom. Một bữa nọ, mẹ tôi ẩm tôi ra hố và thả tôi
xuống trước. Tự nhiên thấy dưới miếng chiếu trải có cái gì động đậy. Tôi hét lên.
Mẹ tôi kéo tôi lên miệng hố và hai mẹ con nằm sấp trên đất vì máy bay đang bay
ngang. Khi đã tỉnh hồn thì mới biết là dưới miếng chiếu, có con rắn hổ mang!
- Tắm sông - 1979-1983: khi còn giúp xứ Chợ Mới, tôi thường ra bên sông Bà Đáo để tắm.
Bữa nào trưa, vắng người tôi leo lên cây dừa ngã ra bờ sông để nhảy xuống cho
... đã! Có một lần, tôi nổi hứng, nhảy ngược về phía sau. Người vừa chạm nước,
hai gót chân tôi bị đập mạnh vào một cây dừa nằm dưới nước mà tôi quên là nằm
dưới đó. Hai chân tê từ gót lên đến đầu gối!!! Tôi không bơi vào bờ được đành để
người chìm xuống rồi ... bò vào: may mà chỉ cách có 3 thước và cũng may là tôi
chuyên môn lặn dưới nước (tập từ hồi nhỏ do Tiểu chủng viện ở sát bờ biển). Lên
bờ tôi nằm một lát rồi lên xe đạp về nhà! Sáu tháng sau mới dám kể cho người
khác nghe vì ... wuê wá!!!
-
Những chuyện tại bệnh viện
11 năm làm tuyên úy 3 bệnh viện, tôi đã gặp không ít chuyện vui, chuyện buồn.
Xem ra chuyện buồn nhiều hơn vì là bệnh viện. Thế nhưng cũng có những chuyện
giúp cho đánh tan cái không khí trầm lắng của nơi mà không ai muốn đến, trừ
những nhân viên (để có thu nhập nuôi gia đình).
-
Kinh Kính mừng không đọc hết: stop! please!
Một bữa nọ, có người nhờ tôi đọc một kinh Kính Mừng cầu cho mẹ đang nằm trên giường.
Tôi cùng người ấy đọc chung. "Kinh mừng Maria
đầy ơn phúc ... Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội,
khi này ...
STOP, STOP, PLEASE. THAT'S IT! THANK YOU, FATHER! : Thôi, đừng đọc nữa vì
câu tiếp là " và trong giờ lâm tử. Amen. Người ấy không muốn nghe câu ấy!!???
-
Wake up!
Một bữa nọ, khi đi ngang một phòng bệnh, thấy đông người xúm quanh, tôi ghé vào.
Một bệnh nhân tự nhiên bất tỉnh. Các y tá đang cố gắng làm cho người ấy hồi tỉnh.
Tôi bảo họ dang ra một chút, rồi đọc kinh và làm dấu thánh giá trên trán. Bỗng
nhiên, bệnh nhân mở mắt ra và cười khi nhìn thấy tôi! Các y tá tròn xoe mắt, tỏ
vẻ không tin ... Tôi lẳng lặng đi ra ...
-
Cao nên thoát chết
Có lần tôi thăm một thiếu nữ trẻ. Chân tay đều băng bó. Hóa ra là
bị tung xe. Cô ấy nói là nhờ mình cao (1.8) nên thoát chết! Sao vậy? Vì chân tay
dài như vượn nên chống ra bốn phía, như là mấy kèo nhà, khung cửa và do đó thân thể không bị va chạm
vào thành xe, dù xe bị tung nát bét! Nghe vậy thì biết vậy!
-
Nhà tôi ở nơi nào mà vợ tôi ở: Năm 2013, tại nhà thương Hackensack, tôi gặp một
ông già ngồi trước phòng bệnh nhân. Lân la đến gần, tôi hỏi ông ấy mấy chuyện và
sau cùng là:
- Nhà ông ở đâu?
- Ở đây.
- ???
- Father, wherever my wife is: it's my home! Thưa cha, nhà tôi là bất cứ
chỗ nào vợ tôi ở.
Đúng theo nghĩa "nhà tôi" của Việt Nam!
-
That sin is so delicious! Tội ngọt ngào!
Ngày thứ Sáu sau ngày Thanksgiving (dân Mỹ gọi là Black Friday, đại hạ giá), tôi
hỏi một bệnh nhân 90 tuổi lý do vào đây. Bà ấy nói chắc tại ăn nhiều. Tôi nói: đúng
là tội tham ăn. Bà trả lời: Nhưng mà, thưa cha, tội ấy ngọt quá, chịu không nổi!
-
Kính mến Chúa Thánh Thần
Năm 1999, Đức Tổng Giám Mục Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận ghé thăm "nhà" tôi: một
căn hộ (apartment) bên kia nhà thương.
Khi xuống cầu thang ra về, Ngài thấy có hình lửa cháy dán phía trong cửa.
Đức Tổng khen:
- Cha Vinh kính Chúa Thánh Thần đến nỗi dán hình lưỡi lửa ngay cửa.
- Thưa Đức Cha, không phải thế đâu. Số là khi nhà thương gọi, con quên tắt bếp mấy lần, suýt cháy nhà. Nên phải dán hình lửa ngay cửa để nhắc!
- !!!???
-
Chợ Đông Ba - Cô bán hàng ngoa ngoắt! - Ba Giai Tú Xuất tân thời
Ấy là năm 1967. Hai lớp (Première và Seconde) chúng tôi được gửi ra học trường Thiên Hựu (Institut de la Providence),
Huế dưới sự dìu dắt của cha Benoit Nguyễn Công Phú. Ngày Chúa Nhật, chúng tôi có "sortie libre" (đi dạo tự do). Nghe nói ở chợ Đông
Ba có một cô, không biết đẹp xấu ra sao nhưng rất điêu ngoa. Thế là lớp chúng tôi muốn làm như Ba Giai ở chợ Cửa Bắc với cô hàng bán chim ngày xưa.
Sáng sớm, sau điểm tâm, chúng tôi 8 thằng kéo nhau đi chợ Đông Ba bên kia cầu Trường Tiền. Vào ngay hàng cô ấy đang bán hàng xén.
Một đứa chỉ ngay đống giây nylon dùng cho Hướng Đạo và hỏi:
- Cấy ni răng nấy?
- Một trăm đồng
Im lặng một lát, chợt nghe
- Một trăm mốt bán không?
Lại im lặng ...Rồi bão bỗng ập vào
- Nè, nè, tui noái với mấy anh nghe. Mới sáng sớm mà bị quỷ ám rồi!...Đi chỗ khác mà ám! Thật là xui xẻo!
Và vẫn còn nữa nếu ...
- (đổi giọng Nha Trang) Nè, tụi này là dân Nha Trang, nghe nói ở đây có bà chằng! Đừng có hổn wá, coi chừng ế chồng đó nghen!
Hai bên hàng quán được một bữa hả hê!
-
Tai nạn xe tại Seadrift 2005
Có một ngày nọ tôi đi từ Seadrift đi Houston dự lễ tang thân phụ anh Cao Trí Thắng là ông Cao Trí Thức, gốc Ba Làng, Thanh Hải, Phan Thiết.
Anh Thắng học sau tôi 5 lớp, bà con với ĐC Linh (bây giờ là TGM). Trong xe có anh Ngô Công (Đình) Diệm lái xe, vợ anh là chị Tuyết ngồi bên cạnh.
Ghế sau là ông Lan, bố chị Tuyết và tôi.
Khi chạy về cách nhà khoảng 3 cây, đường 238, tốc độ xe là 65 mph (khoản 104 cs/g), có một chiếc xe
van (xe 6/7/12 chỗ) chạy ngược chiều bỗng nhiên bị nổ lốp và chạy băng qua đường hướng về xe
chúng tôi. Tôi la lên: anh Diệm, chạy lên lề! Nhưng ác thay, phía trước là ống
cống. Tài xế vội bẻ lái lên lại trên đường. Nhưng vì tốc độ quá nhanh, xe băng qua
bên kia luôn. Và chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi nghe một
tiếng phụp. Xe đứng lại. Tôi còn đủ bình tĩnh để la lên: Mọi người ra khỏi xe.
Ngó lại chung quanh thì mới biết là xe bay qua hàng rào kẽm gai bên
đường. Ngó kỹ thì trên đầu mui xe có dấu cà tróc sơn, bùn lấm đầy và điện thoại di động
trong túi của tôi rớt trên sàn xe. Hóa ra là XE BAY LÊN TRÊN HÀNG RÀO, XOAY MỘT
VÒNG VÀ RỚT TRỞ LẠI TRÊN BỐN BÁNH, KHÔNG LẬT!
Mọi người bình an, nhưng cảnh sát
buộc ông già Lan và chị Tuyết đi nhà thương khám cho chắc ăn.
TẠ ƠN CHÚA
NGÀN LẦN!!!
-
Florida: 1987 Mất máy chụp hình trước Walt Disney World
Năm 1987, mấy anh em chúng tôi lái xe từ New Jersey đi Florida, cách nhau 1200
miles (~1900 cây số). Đến nơi, chúng tôi ghé Orlando thăm Walt Disney World,
trung tâm giải trí cho trẻ em (và người lớn) nổi tiếng trên thế giới. Đến nơi,
trời còn sớm chưa mở cửa. Chúng tôi đọc bảng giá: 26 đô/người. Lúc đó anh em
không có nhiều tiền nên quyết định bỏ đi. Nhưng trước khi đi cũng cố gắng chụp
vài tấm hình lấy mấy cái tháp trong trung tâm làm hậu cảnh để về khoe là có đến
đó.
Sau đó đi ra bãi biển tắm. Chạy gần đến biển, tôi hỏi: Có ai thấy máy chụp hình
đâu không? Im lặng, im lặng! Hóa ra là khi ra xe, tôi để máy trên nóc xe rồi ..
quên luôn!
Đúng là Chúa không chịu làm đồng lõa cho mình nói dối, dù là chuyện nhỏ ... như
con thỏ!
-
Tính lịch bằng một ngón tay
Năm 1959, tôi lên 10 tuổi, học lớp Nhì (lớp 4) trường La San Cù Lao. Không biết cơ duyên nào làm cho tôi nghĩ ra cách tính ngày trong tuần qua một ngón tay. Đại khái thì cách thức như sau:
Ngày thứ 1 của tháng được chỉ như trong hình. Chú ý: ngày 1 của tháng 1 và 10 thì giống nhau; cũng vậy, tháng 4 và 7, tháng 9 và 12, tháng 2, 3 và 11. Cũng cần để ý khi đếm là các tháng 1, 3, 5, 7, 8, 10, 12 có 31 ngày; tháng 4, 6, 9, 11: 30 ngày; tháng 2 có 28 ngày và năm nhuận thì có 29 ngày. Năm nhuận: chia chẵn cho 4 (2016, 2020, ...)
Chúa Nhật năm 2013 nằm ở ngấn tháng 9 & 12. Khi đến năm nhuận thì nhảy một ngấn. Như thế CN của năm
2020 nằm ở ngấn tháng 3,11 (sau ngày 29 tháng 2).
Từ đó đến nay tôi tìm cách "truyền nghề" cho những ai thích thú nhưng chỉ hoài công vì họ thấy hơi rắc rối. Vả lại, thời đại bây giờ, với máy tính và điện thoại di động, ngay cả lịch treo tường cũng không cần thiết, huống chi cái ngón tay của tôi! Thế là "thất truyền"!
-