Tên trộm ... lành!
Chuyện xảy ra ngay trong ngày đầu năm 2004!
Tôi được phép xuống giúp địa phận Victoria, Texas, trong
vòng 3 năm.
Vì phải làm một cuộc hành trình dài 1900 miles (gần 3000 cây số!) trên chiếc Toyota Corolla
đời 1999 với nhiều hành trang nên tôi đã chất đầy xe
những đồ tế nhuyễn cần thiết, kể cả cái computer để bàn và cái xách tay đựng một
số giấy tờ cá nhân, như thẻ An Sinh Xã Hội, Giấy Quốc Tịch, ...
Lúc 6:30 sáng thứ Năm, ngày 1.1.2004, tôi ra
xe lấy một vật cần dùng. Chưa có gì xảy ra!
Một tiếng đồng hồ sau, tôi ra lại ...
Chiếc xe thân yêu của tôi đã bị đập cửa!!!
Tôi không thấy tức giận, nhưng rất bình tĩnh và gọi cảnh
sát.
Cảnh sát đến và làm biên bản.
Kiểm soát lại vật dụng, tôi khai là đã bị mất những thứ
như sau:
- Một máy computer để bàn (desktop)
- Một removable hard drive để chứa bài vở, hình ảnh, ...
- Một xách tay (brief case) đựng giấy tờ cần thiết ...
- Và một số vật dụng cá nhân ...
Tôi vẫn bình tĩnh và bình an trong lòng ... một cách hơi lạ thường, khác với bản
tính nóng nảy của mình. Có lẽ đã nhận ra được câu nhắc nhở của Thầy Chí Thánh
khi Ngài bảo các môn đệ đi truyền giáo với ít vật tùy thân ...?? Đã vậy, tôi còn
thầm cầu nguyện cho người đã xâm phạm chiếc xe của tôi, hy vọng người ấy xử dụng
những thứ lấy được cho đúng phép!
Chiều Chúa Nhật sau đó, tôi khởi hành đi Texas sau khi đã mời bà con thân thuộc
cũng như bạn hữu ăn một bữa cơm giã từ. Ai cũng chạnh lòng khi nghe tôi kể
chuyện ...
Chiếc xe chỉ bị đập nơi cái khung tam giác của cửa sau. Tôi bịt lại bằng giấy
plastic trong. Không vì mất nhiều đồ vật mà chiếc xe trống chỗ. Có những thứ mà
tôi định cho vào thùng rác nay đã được tôi tái chiếu cố và mang theo. Tự an ủi
cho mình và thêm một chút tếu, tôi chợt nghĩ đến mấy câu Kinh Thánh: "Kẻ sau hết
sẽ nên trước hết!" hoặc "Tảng đá bị thợ xây loại bỏ nay đã trở nên tảng đá góc
tường." Sự liên tưởng nầy không được chỉnh cho lắm, nhưng đó là tâm trạng của
tôi lúc bấy giờ.
Hai tuần sau khi xuống thành phố Seadrift, Texas, tôi bắt đầu lo thủ tục làm lại
giấy xe. Chỉ đến lúc nầy tôi mới ... tá hỏa tam tinh vì hậu quả của chiếc xe bị
đập!
Người phụ nữ ngồi ở bàn giấy DMV của thành phố Port Lavaca bảo là tôi phải có:
- bằng lái xe NJ > tôi có;
- chứng minh bảo hiểm xe NJ -> tôi có;
- giấy đăng bộ xe NJ > tôi có
- thẻ An Sinh Xã Hội > mất rồi!
- Bằng Công Dân > mất rồi!
Thế là tôi đi về .. không biết phải làm gì!
Thế nhưng tôi vẫn ngủ yên ...
Sáng hôm sau. Phải, sáng hôm sau, một cú điện thoại từ New Jersey gọi xuống bằng
tiếng Anh:
- Có phải cha Vinh đó không?
- Phải. Ai đó?
- Tôi là thư ký của Tòa Tổng Giám Mục Newark.
Không biết có chuyện gì. Gọi tôi về lại? Quên cho tôi tiền đi truyền giáo? ...
- Thưa bà, có chuyện gì thế?
- THƯA CHA, CÓ NGƯỜI LƯỢM ĐƯỢC CÁI XÁCH TAY CỦA CHA TRƯỚC CỬA MỘT NHÀ THỜ VÀ ĐƯA
CHO CHA XỨ. CHA XỨ ĐÓ ĐÃ ĐƯA LÊN TÒA GIÁM MỤC. HIỆN NÓ ĐANG Ở ĐÂY. XIN CHA CHO
BIẾT ĐỊA CHỈ CHẮC CHẮC ĐỂ GỞI XUỐNG.
Trong bụng có chút mừng, tôi vẫn đủ bình tĩnh để hỏi lại:
- Còn có cái gì trong đó không?
- THƯA CHA, THEO NHƯ CHÚNG TÔI NHẬN ĐỊNH THÌ ... KHÔNG MẤT GÌ TRONG ĐÓ HẾT VÌ NÓ
VẪN CÒN ĐẦY!
Tôi như không tin ở lỗ tai mình nữa. Cái gì? Nó đập xe mình, nó lấy đồ trong đó
... mà sao nó vẫn còn đủ trí khôn để trả lại cái xách tay đựng giấy tờ??
Tôi cũng đủ bình tĩnh để nói với bà thư ký chỉ gởi giấy tờ xuống thôi, còn cái
cặp thì muốn liệng đâu cũng được!
Ba ngày sau, tôi đã có đủ giấy tờ để đi làm bằng lái xe Texas, thay bảng số và
kiểm tra xe ...
Sau đó, khi gặp Đức Cha David Fellhauer của địa phận Victoria, tôi kể cho ngài
nghe câu chuyện và kết luận: "Thưa Đức Cha, sau khi nhận lại giấy tờ, con thầm
nói với người đã đập xe con: Ngày hôm nay, ngươi sẽ lên thiên đàng mà ... không
có ta đi theo!"

Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn luôn cảm tạ Chúa và muốn chia sẻ với bạn rằng:
... ĐỜI CÒN DỄ THƯƠNG!
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 7 năm 2010
~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~